Đã 56 tuổi, tôi ngỡ rằng mình đã sống gần hết một đời người, đã trải qua đủ mọi hỉ nộ ái ố, và không còn gì có thể làm tôi ngạc nhiên được nữa. Tôi luôn tự hào về cuộc sống của mình, về một gia đình êm ấm mà tôi đã vun vén. Chồng tôi mất sớm, nhưng ông đã để lại cho tôi một người con trai ngoan ngoãn, giỏi giang. Việt, con trai tôi, là niềm tự hào lớn nhất trong cuộc đời tôi. Thằng bé học hành giỏi giang, công việc ổn định, và đặc biệt là lấy được một người vợ hiền lành, xinh đẹp, tên là Lan. Con bé Lan, từ ngày về làm dâu, đã khiến căn nhà tôi tràn ngập tiếng cười. Nó chăm sóc tôi chu đáo, nấu ăn ngon, và luôn nở nụ cười rạng rỡ. Trong mắt tôi, chúng là một cặp đôi hoàn hảo, một bức tranh hạnh phúc mà tôi luôn mơ ước.
Cuộc sống cứ thế trôi đi trong sự yên bình, cho đến một buổi chiều định mệnh. Tôi đi mua sắm gần cơ quan của con dâu, định bụng sẽ rủ nó đi ăn tối. Nhưng khi đang đứng chờ đèn đỏ, tôi bỗng thấy một chiếc taxi dừng lại trước cửa khách sạn đối diện, và một người phụ nữ bước xuống. Mái tóc dài, dáng người quen thuộc, và rồi tôi bàng hoàng nhận ra đó chính là Lan. Con bé khoác tay một người đàn ông lạ, người này có gương mặt điển trai nhưng tôi chưa từng gặp bao giờ. Họ cùng nhau bước vào sảnh khách sạn. Trong khoảnh khắc ấy, cả thế giới của tôi như ngừng lại. Tim tôi đập loạn xạ, đầu óc quay cuồng. Không, không thể nào. Chắc chắn tôi đã nhìn nhầm.
Tôi đã cố gắng trấn an bản thân mình rằng đó không phải là Lan, rằng có thể chỉ là một người phụ nữ giống cô ấy thôi. Nhưng sâu thẳm trong lòng, một hạt giống của sự nghi ngờ đã được gieo xuống. Nó cứ lớn dần, lớn dần, khiến tôi không thể nào yên lòng. Tôi về nhà, nhìn thấy Lan vẫn đang loay hoay trong bếp, nụ cười hiền hậu ấy, ánh mắt trong veo ấy, bỗng trở nên xa lạ đến lạ thường. Lòng tôi như có một đám mây đen giăng kín, nặng trĩu. Tôi cố gắng tìm kiếm một lời giải thích hợp lý, nhưng không có gì cả. Tôi không thể nói ra, không thể hỏi thẳng con dâu, vì tôi sợ. Sợ rằng câu trả lời sẽ là một sự thật quá đỗi tàn nhẫn.
Sự nghi ngờ cứ thế bủa vây lấy tôi, khiến tôi không thể nào tập trung vào bất cứ việc gì. Tôi lặng lẽ quan sát con dâu, tìm kiếm những dấu hiệu bất thường. Những lần con bé về muộn, những cuộc điện thoại lén lút, những ánh mắt lảng tránh. Tất cả đều trở thành bằng chứng trong tâm trí tôi. Tôi thấy mình như một thám tử, sống trong một bộ phim trinh thám do chính mình tạo ra. Nỗi đau và sự phẫn nộ cứ thế lớn dần, gặm nhấm tâm hồn tôi. Tôi nghĩ đến Việt, con trai tôi. Nó yêu vợ nó đến thế, tin tưởng vợ nó đến thế, liệu nó có biết không? Hay nó chỉ là một thằng ngốc, bị lừa dối một cách trắng trợn?
Không thể chịu đựng được nữa, tôi quyết định hành động. Tôi muốn lật mặt con dâu, muốn có bằng chứng rõ ràng để đưa ra cho con trai tôi. Tôi muốn nó tỉnh ngộ, muốn nó biết rằng người phụ nữ nó tin tưởng lại là một kẻ dối trá. Tôi tìm đến một văn phòng thám tử tư. Người thám tử là một người đàn ông trung niên, gương mặt lạnh lùng nhưng ánh mắt sắc bén. Tôi kể lại câu chuyện của mình, giọng nói run rẩy, nước mắt cứ chực trào. Ông ta lắng nghe, gật đầu, và hứa sẽ giúp tôi. Tôi đã bỏ ra một khoản tiền không nhỏ, chỉ để đổi lấy một sự thật. Một sự thật mà tôi tin rằng sẽ giải thoát con trai tôi khỏi một cuộc hôn nhân dối trá.
Những ngày sau đó là những ngày dài nhất trong cuộc đời tôi. Tôi sống trong sự thấp thỏm, lo âu, mỗi tiếng chuông điện thoại reo đều khiến tôi giật mình. Tôi đã chuẩn bị tinh thần cho mọi tình huống. Có thể con bé sẽ chối cãi, có thể con bé sẽ quỳ xuống xin tôi tha thứ. Nhưng tôi sẽ không tha thứ. Không bao giờ. Tôi đã tin tưởng nó, yêu thương nó, coi nó như con gái ruột, vậy mà nó lại đối xử với tôi như vậy. Nỗi tức giận dâng trào, khiến tôi không thể nào suy nghĩ một cách bình tĩnh. Tôi chỉ mong sao, ngày tôi vạch trần bộ mặt thật của nó sẽ đến thật nhanh.
Rồi ngày đó cũng đến. Tôi đang ngồi trong phòng khách thì điện thoại reo. “Chúng tôi đã có bằng chứng rồi. Cô ấy đang ở khách sạn X, phòng 202. Chúng tôi đã chuẩn bị mọi thứ.” Giọng người thám tử vẫn lạnh lùng, nhưng đối với tôi, đó là một tiếng sét. “Tôi sẽ đến ngay,” tôi nói, giọng run rẩy. Tôi không thể đợi được nữa. Tôi muốn nhìn tận mắt, muốn chứng kiến sự thật. Tôi muốn đối mặt với con dâu, muốn hỏi nó, tại sao? Tại sao nó lại làm như vậy? Tôi vội vàng mặc chiếc áo khoác, gọi một chiếc taxi và lao đi trong đêm. Trong lòng tôi, sự giận dữ và nỗi đau đớn cứ thế hòa quyện vào nhau, tạo thành một cơn bão dữ dội.
Khi đến khách sạn, tôi vội vã chạy lên tầng hai. Tim tôi đập như trống, từng bước chân nặng trĩu. Cánh cửa phòng 202 hiện ra trước mắt. Người thám tử đứng đó, gương mặt vẫn lạnh lùng. Anh ta đưa cho tôi một tấm ảnh, trong ảnh là con dâu tôi và người đàn ông lạ đó. Tôi không còn nghi ngờ gì nữa. Tôi hít một hơi thật sâu, gõ cửa. Không có tiếng trả lời. Tôi đẩy mạnh cửa, nó bật mở. Trong phòng, ánh đèn mờ ảo, một sự yên lặng đến đáng sợ. Tôi bước vào, tim đập thình thịch.
Một tấm chăn màu trắng phủ kín chiếc giường. Tôi tiến lại gần, run rẩy giật mạnh tấm chăn. Nhưng người nằm trên giường không phải là Lan, mà là một người đàn ông. Anh ta giật mình tỉnh giấc, ánh mắt hoảng loạn. Và rồi, tôi chết sững. “Việt, con… con làm gì ở đây?” Gương mặt tôi tái nhợt, chân tôi như muốn khuỵu xuống. Thằng bé không nói gì, nó nhìn tôi, rồi nhìn người đàn ông nằm cạnh nó, gương mặt tràn ngập sự sợ hãi. “Không, không thể nào.” Tôi lắc đầu lia lịa, nước mắt trào ra. Tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Sự thật bàng hoàng hơn cả những gì tôi có thể tưởng tượng. Việt, con trai tôi, quỳ xuống trước mặt tôi, nước mắt giàn giụa. “Mẹ ơi, con xin lỗi. Con là người đồng tính.” Lời nói của nó như một nhát dao đâm thẳng vào tim tôi. Tôi không thể tin vào tai mình. Con trai tôi, niềm tự hào lớn nhất trong cuộc đời tôi, lại là người đồng tính? Vậy còn Lan? Tôi quay sang nhìn con bé, nó đang đứng ở một góc phòng, gương mặt đầy sự mệt mỏi và đau khổ. Rồi Việt kể lại tất cả, giọng nghẹn lại trong nước mắt.
Việt yêu một người đàn ông. Nó đã phải sống trong sự dằn vặt, sợ hãi, vì không dám nói ra sự thật. Rồi nó gặp Lan, và đã nói tất cả cho con bé nghe. Lan đã hiểu, và đồng ý làm một cuộc hôn nhân giả, để giúp nó che giấu giới tính thật. Đổi lại, Việt sẽ chu cấp tiền bạc cho Lan, giúp nó có một cuộc sống ổn định. Và người đàn ông mà tôi bắt gặp Lan đi cùng ở khách sạn, không phải là người tình của nó, mà là người yêu của Việt. Lan đã dẫn người tình của con trai tôi đến, để hai đứa có thể gặp nhau. Tất cả chỉ là một vở kịch được dàn dựng một cách hoàn hảo, để lừa dối tôi, để tôi có thể sống trong một thế giới ảo tưởng về một gia đình hạnh phúc.
Tôi ngồi sụp xuống, cả cơ thể tôi rã rời. Mọi thứ trong đầu tôi đều sụp đổ. Bức tranh hạnh phúc mà tôi đã vẽ lên, giờ đây chỉ còn là một đống đổ nát. Nỗi đau ấy không phải chỉ vì con trai tôi là người đồng tính, mà vì sự thật rằng cả hai đứa nó đã lừa dối tôi, đã coi tôi như một người ngốc nghếch. Con trai tôi đã phải sống một cuộc đời dối trá, để làm hài lòng tôi, để che giấu một phần bản thân nó. Tôi nhìn Việt, nhìn những giọt nước mắt lăn dài trên má nó, và tôi hiểu rằng, nó đã đau khổ nhiều đến thế nào. Nỗi đau của nó lớn hơn nỗi đau của tôi gấp vạn lần.
Tôi về nhà, nhốt mình trong phòng, không ăn uống gì. Tôi không biết phải làm gì. Chấp nhận hay không chấp nhận? Chấp nhận một sự thật quá đỗi bàng hoàng, hay chối bỏ, và mất đi đứa con trai mình yêu thương? Tôi nhìn ra cửa sổ, trời Sài Gòn vẫn cứ thế, vẫn cứ nắng và gió. Nhưng trong lòng tôi, một cơn bão lớn đang gào thét. Tôi đã sống vì con, đã hy sinh vì con, nhưng giờ đây, tôi lại không thể hiểu được con. Tôi cảm thấy bất lực, cảm thấy mình là một người mẹ thất bại. Tôi không biết phải đối mặt với Việt, với Lan như thế nào.
Những ngày sau đó, tôi đã sống như một cái bóng. Việt và Lan vẫn sống trong nhà, nhưng giữa chúng tôi là một khoảng cách vô hình. Một buổi chiều, tôi tình cờ nhìn thấy Lan ngồi ở vườn, mắt đỏ hoe. Tôi biết, con bé cũng đau khổ, cũng mệt mỏi. Nó đã hy sinh, đã làm tất cả để giúp chồng, để rồi giờ đây phải đối mặt với một người mẹ chồng đau đớn như tôi. Tôi chợt hiểu ra rằng, Lan cũng là một người bị hại. Nó cũng đã sống trong một vở kịch, và giờ đây, vở kịch đó đã đến hồi kết.
Và rồi, một đêm, tôi ngồi một mình trong phòng khách, nhìn vào di ảnh của chồng. Ánh mắt ông vẫn hiền từ như ngày nào. Tôi nhớ lại một câu nói của ông: “Hạnh à, con người ta chỉ sống được một lần. Hãy để con sống một cuộc đời trọn vẹn, được là chính nó, được yêu thương một cách trọn vẹn nhất.” Lời nói của ông như một lời nhắc nhở, một lời thức tỉnh. Tôi chợt hiểu ra rằng, yêu thương không phải là sự chiếm hữu, mà là sự chấp nhận. Chấp nhận con, chấp nhận con người thật của con, dù con có là ai.
Sáng hôm sau, tôi bước vào phòng bếp, nấu một bữa sáng. Việt và Lan đang ngồi ở bàn ăn, nhìn thấy tôi, chúng giật mình. “Việt, Lan à,” tôi nói, giọng run rẩy, “hãy ngồi xuống đi. Chúng ta nói chuyện.” Bữa sáng ấy, không ai nói gì, nhưng tôi cảm nhận được sự ấm áp, sự kết nối trở lại. Tôi không thể thay đổi sự thật, nhưng tôi có thể thay đổi cách mình đối diện với nó. Tôi sẽ chấp nhận con trai tôi, chấp nhận Lan, và cùng nhau, chúng tôi sẽ xây dựng một gia đình mới. Một gia đình không cần một vở kịch, mà chỉ cần tình yêu thương và sự chân thành. Cái kết không phải là một hạnh phúc viên mãn, nhưng đó là một cái kết đầy hy vọng, một cánh cửa mở ra cho một tương lai tốt đẹp hơn.