Chiều muộn ngày hôm ấy, Vịnh Hạ Long như bất ngờ đổi sắc. Gió nổi lên, từng cơn sóng mạnh quất vào mạn tàu Vịnh Xanh – một trong những tàu du lịch chở hàng chục hành khách ra khơi tham quan. Trong khoảnh khắc, những tiếng cười nói rôm rả dần bị thay thế bằng tiếng la hét, tiếng đồ vật rơi đổ, và sau đó… là tiếng nước ùng ục nuốt chửng con tàu.
Cậu bé Phúc, 9 tuổi, vẫn còn bàng hoàng khi kể lại khoảnh khắc ấy trong bệnh viện:
“Lúc tàu nghiêng mạnh, bố cháu ôm chặt cháu lại. Bố bị ướt hết người nhưng vẫn cúi xuống nói rất nhanh: ‘Phúc, nhớ kỹ này, nhảy xuống, giữ nhịp thở thật tốt và bám lấy vật gì nổi con nhé! Không được hoảng loạn. Bố mẹ sẽ ở ngay sau con’.”
Đó là câu nói cuối cùng Phúc nghe thấy từ bố mình.
Phúc kể lại, chỉ vài giây sau, cậu bị nước đẩy khỏi lan can tàu. Trong cơn chới với, hình ảnh bố như vẫn ở rất gần. Cậu bé dùng hết sức bơi về phía một miếng gỗ nổi giữa làn nước xoáy, làm đúng lời dặn của bố: giữ nhịp thở đều, không khóc, không gào lên trong vô vọng.
Phải hơn 40 phút sau, đội cứu hộ mới tìm thấy cậu bé nhỏ đang run rẩy bám chặt tấm gỗ. Kỳ diệu thay, Phúc không chỉ sống sót, mà còn không hề hoảng loạn, dù đôi môi tím tái vì lạnh và ánh mắt liên tục nhìn ra xa, chờ đợi.
“Nhưng đến giờ… cháu vẫn chưa thấy bố mẹ và em đâu,” Phúc nói, nghẹn ngào, mắt đẫm lệ.
Câu chuyện của Phúc khiến cả đội cứu hộ lặng đi. Một đứa trẻ 9 tuổi, sống sót nhờ bản lĩnh hiếm có, nhưng vẫn là một đứa trẻ – đang chờ gia đình về bên mình.
Hiện lực lượng cứu hộ vẫn đang nỗ lực tìm kiếm những nạn nhân còn mất tích. Trong vô vàn đau thương, câu chuyện của Phúc là một tia sáng mong manh – không chỉ vì sự sống sót thần kỳ, mà còn bởi tình yêu và lời dặn cuối cùng của người cha đã giữ lại mạng sống cho con trai mình.